Tin Mừng hôm nay (x. Ga 20: 19-31) thuật lại cho chúng ta rằng vào buổi tối ngày lễ Phục sinh, Chúa Giêsu xuất hiện với các môn đệ nơi Phòng Tiệc Ly, và Ngài mang đến cho họ ba món quà: bình an, niềm vui, sứ mạng tông đồ.
Những lời đầu tiên Ngài nói là: “Bình an cho anh em” (c. 21). Chúa Phục Sinh mang lại bình an đích thực, bởi vì qua sự hy sinh trên thập giá, Ngài đã mang lại sự hòa giải giữa Thiên Chúa và nhân loại, và Ngài đã chiến thắng tội lỗi và sự chết. Đây là bình an. Các môn đệ là những người đầu tiên cần sự bình an này, bởi vì, sau khi Thầy bị bắt và bị kết án tử, họ đã rơi vào hoang mang và sợ hãi. Chúa Giêsu xuất hiện giữa họ, cho họ thấy những vết thương – Chúa Giêsu muốn giữ lại những vết thương – nơi thân xác vinh quang của Ngài. Ngài mang lại bình an như là thành quả của chiến thắng.
Nhưng tối hôm đó, Tôma lại không có mặt. Ông được kể lại về sự kiện đặc biệt này, nhưng ông không thể tin những lời chứng của các tông đồ khác. Ông muốn chính mình phải xác minh về điều những người khác nói. Tám ngày sau, cũng giống như hôm nay, Chúa lại hiện ra: Chúa Giêsu đến để gặp sự hoài nghi của Tôma, và mời ông chạm vào những vết thương của mình. Những vết thương này là nguồn của bình an, bởi vì chúng là dấu chỉ của tình yêu bao la mà Chúa Giêsu đã đánh bại các thế lực thù địch của con người, tội lỗi và sự chết. Ngài mời Tôma chạm vào vết thương. Đây là một giáo huấn cho chúng ta, như thể Chúa Giêsu nói với tất cả chúng ta: “Nếu con không bình an, hãy chạm vào vết thương của ta”.
Chạm vào vết thương của Chúa Giêsu, đó là những vấn đề, khó khăn, bách hại, bệnh tật của rất nhiều người đang đau khổ. Con có bình an không? Hãy đi, đi thăm một ai đó là biểu tượng của vết thương của Chúa Giêsu. Hãy chạm vào vết thương của Ngài. Từ những vết thương đó phát sinh lòng thương xót. Đây là lý do hôm nay là Chúa Nhật lòng thương xót. Một vị thánh đã nói rằng thân xác của Chúa Giêsu bị đóng đinh giống như rất nhiều lòng thương xót, rằng qua những vết thương, lòng thương xót đến với tất cả chúng ta. Tất cả chúng ta cần lòng thương xót, chúng ta biết điều đó. Chúng ta hãy đến gần Chúa Giêsu và chạm vào vết thương của Ngài trong những người anh em đau khổ của chúng ta. Những vết thương của Chúa Giêsu là một kho báu: lòng thương xót đến từ đó. Chúng ta hãy can đảm và chạm vào vết thương của Chúa Giêsu. Với những vết thương này, Ngài đứng trước Cha, chỉ cho Cha thấy, như thể Ngài đang nói: “Thưa cha, đây là cái giá, những vết thương này là những gì con đã trả cho anh em con”. Với những vết thương của mình, Chúa Giêsu đã can thiệp cho chúng ta trước Chúa Cha. Xin ban cho chúng con lòng thương xót khi chúng con cần đến và can thiệp cho chúng con. Chúng ta đừng quên vết thương của Chúa Giêsu.
Món quà thứ hai mà Chúa Giêsu Phục Sinh mang đến cho các môn đệ là niềm vui. Thánh sử viết rằng “các môn đệ vui mừng khi thấy Chúa” (c. 20). Và cũng có một câu trong Tin Mừng Luca nói rằng họ “không tin vì quá vui”. Chúng ta cũng vậy, khi có một điều gì đó đáng kinh ngạc xảy ra, một điều gì đó tốt đẹp, chúng ta có thể nói: “Tôi không thể tin được, nó không đúng!”. Đó là những gì xảy đến với các môn đệ, họ không thể tin vì quá vui. Đây là niềm vui mà Chúa Giêsu mang đến cho chúng ta.
Hơn nữa, ngoài bình an và niềm vui, Chúa Giêsu cũng mang đến một món quà nữa cho các môn đệ, đó là sứ mạng. Ngài nói với họ: “Như Cha đã sai Thầy, Thầy cũng sai anh em” (c. 21). Sự phục sinh của Chúa Giêsu là khởi đầu cho một năng động mới của tình yêu, có khả năng biến đổi thế giới bằng sự hiện diện của Thánh Thần.
Vào Chúa nhật thứ hai Phục sinh, chúng ta được mời đến gần Chúa Kitô bằng đức tin, mở rộng trái tim cho sự bình an, niềm vui và sứ mạng. Nhưng chúng ta đừng quên những vết thương của Chúa Giêsu bới vì từ đó phát ra bình an, niềm vui và sức mạnh cho sứ mạng. Chúng ta phó dâng những lời cầu nguyện này nhờ lời cầu bầu của Đức Trinh Nữ Maria, Nữ Vương trời đất.
Văn Yên, SJ