Làm thế nào những đau khổ có thể nguôi ngoai, làm thế nào thánh Phaolô chịu đựng và nhận vào mình những bách hại với bình an mà sách Công Vụ Tông Đồ đã thuật lại trong bài đọc hôm nay? Bình an ấy là thứ bình an mà Chúa Giêsu đã để lại cho các môn đệ như Người đã nói trong bữa tiệc ly: Thầy để lại bình an cho anh em, thầy ban bình an của thầy cho anh em.
“Phúc cho anh em khi bị người ta sỉ nhục và bách hại …”
Cuộc đời đầy những bách hại và khổ đau dường như là một cuộc đời không có an bình. Nhưng trong chính Mối phúc cuối cùng, thầy Giêsu đã nói: “Phúc cho các con khi người ta ghen ghét, bách hại các con, và bởi ghét Thầy, họ vu khống cho các con mọi điều gian ác”.
Bình an của Chúa Giêsu ở cùng những cuộc đời bị bách hại và khổ đau. Đó là một thứ bình an vô cùng sâu thẳm, sâu thẳm hơn tất cả những thứ đau khổ. Đó là thứ bình an mà không ai có thể lấy đi được. Đó là một quà tặng. Mặc cho mặt biển dồn dập sóng vỗ, lòng biển vẫn lặng lẽ bình yên. Sống trong bình an cùng với thầy Giêsu chính là kinh nghiệm được thứ bình an bên trong này, thứ bình an ở lại trong tất cả những thử thách, khó khăn và khổ đau.
Đảm nhận cuộc đời mà không mất bình an
Ta chỉ có thể hiểu được điều này nơi những giây phút cuối cùng của các vị thánh, những người đã không mất đi bình an, nhưng đã làm chứng rằng họ đi vào cuộc tử đạo như những khách mời của tiệc cưới. Đó chính là món quà bình an của thầy Giêsu. Thứ bình an ấy không thể đến từ con người, như khi đi gặp bác sĩ, hay khi uống thuốc giảm đau. Đó là thứ bình an đến từ Thánh Thần – Đấng ngự trong lòng ta. Chính Người mang đến cho ta sức mạnh. Cũng giống như sức mạnh của một người mà tôi đã viếng thăm mấy ngày trước. Ông đã làm việc rất chăm chỉ, nhưng một ngày kia, cơn bạo bệnh ập tới. Ông đã phải bỏ dở tất cả các kế hoạch dự án của mình. Nhưng dù thế nào đi nữa, ông vẫn luôn sống trong bình an. Người ấy là một Kitô hữu.
Bình an của thầy Giêsu dạy chúng ta tiến bước trong cuộc đời. Bình an ấy dạy chúng ta gánh vác, đảm nhận nó. Gánh vác: một từ chúng ta không thể hiểu hết được. Đó là một từ rất Kitô giáo, nghĩa là, mang lấy trên vai. Gánh vác: nghĩa là mang lấy cuộc sống trên đôi vai của mình, với tất cả những khó khăn, những công việc, bổn phận, tất cả mọi thứ, mà không mất đi bình an. Thay vào đó, ta mang lấy chúng trên vai và can đảm bước đi. Điều này chỉ có thể được hiểu khi có Chúa Thánh Thần ngự trị trong lòng và Người ban cho chúng ta bình an của thầy Giêsu.
Bình an không làm mất đi tính hài hước
Vì thế, khi con tim ta có quà tặng mà thầy Giêsu đã hứa, thứ quà tặng không đến từ thế gian, từ tiền trong ngân hàng, chúng ta có thể đối diện với những khó khăn và những điều tồi tệ nhất. Chúng ta sẽ bước đi với sức sống mãnh liệt hơn, với một con tim biết cười.
Người sống trong bình an không bao giờ mất đi tính hài hước. Người ấy biết cười với chính mình, với người khác, dù cả trong những lúc tối tăm, người ấy vẫn biết cười với tất cả… Tính hài hước ấy chính là điều gắn liền với ân sủng của Thiên Chúa. Bình an của thầy Giêsu trong cuộc sống thường ngày, bình an trong những lúc khổ đau. Chỉ với một chút hài hước thôi cũng giúp chúng ta sống tốt đẹp. Xin Thiên Chúa ban cho chúng ta bình an đến từ Thánh Thần, thứ bình an của chính Người. Xin Người giúp chúng ta gánh vác, đảm nhận lấy những khó khăn trong cuộc đời này.
Trần Đỉnh, SJ – Vatican News